Translate

17 tháng 4, 2020

[100daysTIL] Day 7 - My Memories (1st Part)

Mấy ngày vừa rồi, quả thực là mình có hơi bị quá sức một xíu khi phải viết về chuyên ngành và những kiến thức tương đối hàn lâm. Và có vẻ như nó bòn rút trí lực và sức lực của mình ghê gớm quá nên bắt đầu từ bài viết này mình sẽ thay đổi một chút. Từ  nay về sau, những bài viết dưới hashtag này sẽ không chứa các kiến thức hàn lâm về chuyên ngành của mình nữa, thay vào đó mình sẽ tập trung vào những kiến thức bên lề nhiều hơn. Nhưng bù lại thì mình sẽ để những bài viết học thuật kia sang một hashtag khác như vậy có vẻ ổn hơn nhỉ =)))

Yo! Mình sẽ đổi gió một chút và chuyển qua chủ đề tình cảm đi cho nó nhẹ nhàng và thoải mái. Hôm nay mình muốn chia sẻ với các bạn về một vấn đề đó là những khó khăn trong cuộc sống.

Một bức ảnh khá là ý nghĩa cho chủ đề này nhỉ =)))
Đây có lẽ là một chủ đề mà mình không muốn nhắc tới nhất, vì sao ư? Vì mình là một người tương đối nhạy cảm, lại có nhiều thời gian rảnh nên đêm về hay nghĩ ngợi vẩn vơ, rồi lại thẫn thờ ngồi chờ trời sáng.

Cũng chả hiểu mình đã nghĩ những gì mà có thể cứ quanh quẩn một nỗi sầu như vậy nữa :v Nói vậy chứ thực ra mình hiểu tại sao mà, tại vì những mặc cảm mình có với cuộc sống này, vì những hiện thực phơi bày ra trước mắt, vì hai bàn tay mình nó trắng quá chứ sao . . . :v

Hồi nhỏ ba mẹ vẫn dạy mình rằng, cuộc sống của mình thì mình phải tự lo chứ không thể đợi ai lo cho mình được. Thế nên nhỏ xíu mình đã được rèn rũa bằng cách thay đổi chỗ ở rất nhiều lần. Lần đầu tiên là mình được về ở với ông bà suốt năm lớp 1. Ông bà thương mình lắm nên cưng mình hết mực luôn, hồi ấy mình còn hay "bám váy bà". Bất kể là ra chùa hay đi thăm hỏi những người hàng xóm mình cũng lóc cóc theo sau, nhờ vậy mà mình đã có tháng hè ngắn ngủi được sống trong chùa. Cái bầu không khí tĩnh mịch ấy đã từng khiến mình say mê lắm, cơ mà cũng cũng có vài lần sợ "són" ra quần khi đến lượt mình đi tắt đèn mấy phòng thờ tự, nhìn mấy bức tượng là mình đã thấy bủn rủn chân tay rồi :v Nếu ngày xưa không bị dọa ma nhiều thì mình cũng không nhát như vậy đâu :v
Ở với ông bà hết năm lớp 1 thì mình học hành tệ quá, lại hay la cà với đám bạn gần nhà thế là mình bị cử sang nhà bác ở, vì bác gái là cô giáo dạy cấp một ở trường làng mà :v 

Nhà các bác cách nhà ông bà chỉ khoảng 5 phút đi bộ, nên thỉnh thoảng mình vẫn chạy về nhà ông bà chơi. Thấy mình chăm la cà mà học hành thì kém nên bác gái đã quyết định sát sao hơn với việc học tập của mình. Từ đó mình không còn được đi chơi nữa, những lúc học xong bài mình sẽ phải học các rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, giặt dũ và cả nấu cơm nữa . . . Chăm chỉ như vậy thì chắc chắn kết quả phải đi lên rồi, mình sẽ "không khoe" là nhờ vậy mà mình được đi thi viết chữ đẹp đâu :v Và thế là mình đã bước sang lớp 3 trong sự ngỡ ngàng vậy đấy =))) 

Rồi đến một ngày đẹp trời nọ, mình cà khịa đám bạn cùng lớp và thế là bị tẩn cho túi bụi. Hậu quả là về nhà ngày hôm đó mình đã không ăn được gì mà phải ôm bụng nằm cả buổi. Thế là mình được ông bà và hai bác hộ tống lên bệnh viện của huyện để chuẩn đoán bệnh tình. Tèn ten, tự dưng mình trở thành người có bệnh: "Cháu nó bị đau ruột thừa rồi các bác ạ, phải mổ ngay chứ không thì nguy hiểm lắm" Và đó là lần đầu tiên mình biết cảm giác lên thớt nó ra sao, phải ăn cháo hành trong nguyên một tháng nó thế nào. Đúng là phê hết biết :v Đến bây giờ nhắc lại mình vẫn thấy phê nữa là :v
----
Ngày mình được ra viện cũng sắp tới gần, nhưng trong người vẫn cảm thấy không khỏe và vẫn cứ kêu đau với mẹ :v Rồi tình cờ chiếc băng y tế rơi ra ngay sau đó => Toang !!! Bụng của mình nó đang hoại tử dần dần. 

Rồi mẹ mình hốt hoảng, cùng các bác sống chết chuyển mình ra khỏi viện, mặc cho sự can ngăn của các y bác sỹ nơi này. Mình được chuyển tới bệnh viện tuyến cao hơn để tiến hành cấp cứu trong tình trạng khẩn cấp. May mắn là mẹ mình có quen một bác sĩ trưởng khoa đang trực ở phòng cấp cứu này, nên có lẽ lần đầu tiên mình được thấy, một bác sỹ trưởng khoa lại đứng ra ký giấy nợ cho bệnh nhân. Nếu được chứng kiến cảnh đó chắc mình cũng không khỏi rưng rưng, hoặc sẽ vỡ òa trong hạnh phúc và biết ơn cũng chưa biết chừng. 

Sau ca phẫu thuật 3 tiếng đồng hồ (hoặc 6 tiếng, mình cũng không nhớ rõ lắm), mình được chuyển tới phòng hồi sức trong trạng thái hôn mê bất tỉnh :v Và thế là 2 tháng tiếp theo đó mình đã được trải nghiệm cuộc sống của một bệnh nhân là như thế nào. Có một điều mình chưa từng nghĩ tới trước đây đó là "tiền viện phí", không biết mọi người đã xoay sở ra sao. Vì thời điểm đó, gia đình mình không hề khá giả, nếu không muốn nói là nghèo. 

Bác sỹ nói rằng, nếu chậm 30' nữa thì thời gian của mình sẽ hết, và không thể cứu được. Có vẻ như mình đã nhận được một phép màu to lớn từ gia đình của mình, và cả vị bác sỹ đáng kính đã có mặt trong ca phẫu thuật hôm đó. Thật sự thì chưa bao giờ mình ngồi nghiêm túc nhớ lại những kỷ niệm xa xưa ấy, nhưng bây giờ mình đã đủ lớn rồi nên phải hồi tưởng lại dòng ký ức ấy thôi. Đó là năm đầu tiên mình đón tết trong bệnh viện, lúc đó mình đã rất vô tư và không cảm nhận được gì nhiều. Nhưng mình vẫn nhớ về cái buổi chiều 29 tết đó, mình được bố chở về nhà để đón tết dọc đường đi thì bị tuýt còi vì vượt "đèn vàng". Hai bố con trong túi chẳng có lấy một xu, nên chỉ còn cách kể lể tâm tình với chú công an giao thông rằng: "cháu nhà tôi nó vừa mới xuất viện, hai bố con đang vội quá muốn về nhà để chuẩn bị con gà nắm xôi để thắp hương cho tổ tiên, có gì chú bỏ qua và thông cảm cho bố con tôi nhá". Thấy mủi lòng nên chú cũng chỉ vỗ vai rồi nói vài câu chúc tết và cho qua :v 

Do bệnh tình khi thoảng hay tái phát, lâu lâu lại dính ruột một lần nên mình được chuyển tới nhà cô chú ở để gần với bệnh viện hơn. Cô chú thương mình lắm, nên nhận mình làm con nuôi và mỗi tháng phải đóng thuế đều đặn cho nhà nước nữa :v Nghĩ cũng tội nhưng mà thôi, mình biết làm gì đâu. Rồi cuộc sống mới của mình chính thức bắt đầu ở nơi này. Mình được chuyển hẳn lên thành phố, học ở một ngôi trường gần nhà và bắt đầu làm quen với những người bạn mới. 

Mình tiếp tục học lớp 3 ở trên này, rồi tham gia nhiều hoạt động của trường nữa. Từ đánh cờ, đến kể chuyện rồi thi thố nọi kia, nói chung là cũng sôi nổi phết :v Và kết thúc năm lớp 4, mình được cô giáo chủ nhiệm giới thiệu tới một tổ chức có tên là GFO (Gentle Fun Organization). Và đây là logo của họ:
Giới thiệu sơ bộ về tổ chức này một chút nhé. Đây là một tổ chức từ thiện do lưu học sinh Việt Nam tại Singapore thành lập, mục tiêu của họ là chung tay giúp đỡ các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn và có thành thích tốt trong học tập. Rồi mình được trở thành một phần của nơi này, được gần gũi với những người bạn có những câu chuyện đáng buồn hơn cả bản thân mình. Được các anh, các chị quý mến. Hôm nay, ngồi nhớ lại những kỷ niệm này mình lại thấy dưng dưng mà nghẹn ngào ghê gớm. Mình đã may mắn tới cỡ nào không biết nữa. Hồi ấy các anh chị có hỏi, khi lớn lên em muốn làm gì? Mình vẫn còn nhỏ quá nên chưa ý thức nghiêm túc về những lời nói của mình, chỉ cười xòa và khẽ đáp "em muốn được giống như các anh chị, muốn đi giúp đỡ nhiều người ạ". Nhưng bấy lâu nay mình đã quên mất câu nói ấy, quên mất đi những cảm xúc chân thật mà mình từng có với mọi người. 

Nếu có thể thì em muốn được một lần nữa, nói với anh chị rằng "Em cảm ơn anh chị thật nhiều !!!". Thì ra những phép màu vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống của mình, nhưng bấy lâu nay mình đã quên đi mất. Nhưng bây giờ mình đã nhớ lại rồi, nhớ lại bầu trời tuổi thơ năm ấy. Nhớ lại những con người đã giúp cuộc sống của mình tốt đẹp hơn. 

Nhất định sau này mình phải sống có ích, phải tốt hơn bây giờ. Nhất định là như vậy!!!

P/s: Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng tâm trạng xàm xí của mình. Với mình thì những dòng này thực sự ý nghĩa, may quá ngày hôm nay mình được ngồi nhìn lại những dòng ký ức đã qua, may quá những ký ức ấy vẫn chưa kịp nhạt nhòa. Thật là may quá !!! 

10 nhận xét:

  1. Một tuổi thơ với khó khăn thực sự với em nhỉ, là ranh giới của sự sống và cái chết. Có lẽ vì thế mà em đã trở thành một con người rất nhiều tình cảm khi được đón nhận tình cảm từ những người xung quanh. Gia đình và những người thân của em quả thật là những người rất tuyệt vời

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngày xưa em luôn nghĩ mình là một đứa trẻ đáng thương. Nên em đã mặc cảm và rất tự ti với cuộc sống này. Nhưng bây giờ thì khác, những trải nghiệm sống đã giúp em lớn lên từng ngày, giờ đây em chỉ thấy mình may mắn thôi anh ạ.
      ---
      Cảm ơn anh đã đón đọc bài viết của em nha. Sẽ có part 2 vào tối nay nhé ạ =)))

      Xóa
    2. Những khó khăn nó vưà là thử thách, vừa là cơ hội để chúng ta biết trân trọng cuộc sống và lớn nhanh hơn.

      Xóa
    3. Quả thực là rất khó để bước ra khỏi cái bóng của quá khứ, bởi vì tuổi thơ của em nó dữ dội quá mà :v Có lẽ một phần cũng là vì em khá đam mê việc ngẫm nghĩ và hoài niệm. Nên là tâm trạng cứ lâu lâu lại bất ổn một lần :v
      ----
      Nghe thật rắc rối anh nhỉ =)))

      Xóa
  2. >.< hihi. Người ta nói:" Đi hết con đường thì sẽ thấy mặt trời".

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :v Nhưng con đường còn xơi mới hết nên là mặt trời cũng còn xơi mới xuất hiện cậu à =)))

      Xóa
    2. Mặt trời ở trên trời có chăng c đang đứng ở dưới mây thôi.

      Xóa
    3. Uk :v Có chăng là đang ở vùng tâm bão thôi, "gió dập sóng dồi" tấp vào đâu thì tấp :v

      Xóa
    4. Đã là vùng tâm bão thì phi thẳng vào bão luôn. Trong bão là an toàn nhất. Day 10????

      Xóa
    5. Tớ đã cho mình một ngày nghỉ :v Nhưng mà có vẻ như nó sắp thành 2 ngày nghỉ rồi =))

      Xóa

Cảm ơn bạn đã gióp ý ^^